STT: 31
Lớp: 10A1
Đề 1:
Cảm nhận của anh (chị) trong những ngày đầu tiên vào trường THPT
--oOo—
Trong cuộc đời của mỗi con người, chúng
ta luôn cố gắn giữ lửa và bắt trọn từng khoảnh khắc. Đối với tôi – cô học sinh
lớp 10 thì khoảnh khắc ấy là thời khắc mang trong lòng đầy những bàng quan khi
bước vào mái trường cấp III, với bao nhiêu là niềm vui của tuổi học trò, lần
đầu tiên khoác lên mình bộ áo dài trắng truyền thống, tung bay cùng những kỉ
niệm thân thương với bạn bè và thầy cô. Và ... khoảnh khắc đó, có lẽ chính là
lúc này đây, khi mà tôi đặt chân bước vào ngôi trường mang tên Võ Thị Sáu.
Võ Thị Sáu- một vị nữ anh hùng tuổi 16 trăng rằm đầy mơ mộng, 1 cô gái rất trẻ,
trong trắng, sống rất lạc quan nhưng có tinh thần dũng cảm và sẵn sàng hi sinh
thân mình vì Tổ quốc. Đó là tên của ngôi trường thân thương sẽ gắn bó với tôi
trong suốt quãng thời gian học cấp III này. Võ Thị Sáu là một ngôi trường có
lịch sử khá lâu đời, với khoảng sân rộng rãi, hàng cây xanh mát, ngôi trường
tuy có chút cổ xưa nhưng vẫn mang lại cho học sinh chúng tôi một cảm giác thoải
mái và thân quen.
Từng góc phố con đường buổi sớm
quá đỗi thân thuộc nhưng sao hôm nay dường như xa lạ quá, cảnh vật chung quanh
tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: Hôm nay tôi chính
thức bước vào cấp ba ! Là lần đầu tiên tôi được mặc áo dài trắng, ra dáng
một nữ sinh cấp III với bao nhiêu là kỉ niệm sẽ còn đợi tôi trong khoảng thời
gian tới. Cái cảm giác thân quen này, xen lẫn chút hồi hộp, bỡ ngỡ như hồi cấp
I. Thân quen vì được trở lại với trang sách, con chữ, hồi hộp vì từ nay chặng
đường học sinh của tôi sẽ bước qua 1 ngưỡng cửa mới- chặng đường tôi phải nỗ
lực để đạt được tấm vé vào Đại học.
Vào
thời điểm bắt đầu chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh, tôi đã đặt nguyện vọng tại Võ
Thị Sáu theo như ý của bố mẹ. Đó cũng là lúc xung quanh tôi bắt đầu dấy lên dấy
lên những lời đồn không hay về ngôi trường này, rằng: học sinh chúng tôi sẽ
phải chấp hành kỉ luật nghiêm ngặt, có những điều lệ vô lý được đặt ra gây mất
tự do cho chúng tôi, và nếu như sai phạm lỗi sẽ bị giám thị phạt nặng, sẽ bị
thầy cô đì với lý do không đi học thêm họ, sẽ cho chồng chất những bài tập gây
áp lực…
Nhưng..không, tôi đã lầm. Tôi cứ ngỡ, lên cấp
III áp lực học tập nặng nề sẽ làm tan đi hết những tiếng cười trong trẻo, những
nụ cười hồn nhiên nhưng không, tôi đã lầm. Đến với mái trường Võ Thị Sáu là một
vinh dự của tôi. Tôi may mắn vì được học vào lớp 10A1, thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi- thấy Quân
còn khá trẻ, hài hước, tâm huyết và đặc biệt là : như bao thầy cô khác, thầy
giảng dạy với lòng nhiệt tình với của mình đối với những “đứa con” còn non dại
này,các thầy các cô trò chuyện thoải mái, tâm lý cũng như truyền đạt những kinh
nghiệm sống cho học sinh,bọn tôi đặc biệt thích những tiết học Lý của thầy
Bỉ,tiết Văn của cô Mai – những môn học mà đối vối chúng tôi như những “liều
thuốc gây mê”. Trường học- dưới sự chủ trì của “ba bụng bự” Lê Văn Phước,luôn
cưng chiều học sinh của mình,tạo điều kiện tốt nhất cho học sinh để có thể
chuyên tâm học tập và cũng thường xuyên tổ chức hoạt động ngoại khóa và lễ hội
cho chúng tôi, nhằm làm giảm đi áp lực học hành.
Bạn bè ở đây, cho dù chỉ là những người
bạn không quen, chỉ mới tiếp xúc với nhau trong vài buổi sinh hoạt nhưng tôi có
cảm giác quen thuộc như đã thân từ lâu lắm rồi. Họ- Những học sinh của ngôi
trường mang tên Võ Thị Sáu này, và đặc biệt là những anh, em trong tập thể lớp
10A1 của tôi luôn mang đến cho nhau niềm vui “bự”, chúng tôi đùa, cười, diện
chung 1 màu áo lớp với nhau, và có cả vòng tình bạn,than gia văn nghệ và nhảy
nhót, hò hét cùng nhau,.. bản thân chúng tôi đều cảm nhận được sự chân thành
xuất phát từ nhau, không ích kỉ, nhỏ nhen và điều quan trọng nhất là : chúng
tôi sẽ đoàn kết bên nhau để vượt qua những khó khăn không chỉ trong ba năm học
mà còn cả chặng đường tương lai phía trước.
Và,
còn có một điều mà tôi có thể chắc chắn đó là : Ngôi trường Võ Thị Sáu sẽ là cái nôi chắp cánh cho tất cả học sinh
chúng tôi bay vào tương lai đang rộng mở phía trước. Mai này, khi xa rồi có ai còn nhớ đến mái trường thân
thương cũng như kỉ niệm của những ngày đầu tiên bước vào nơi đây. Thời gian
không bao giờ là ngừng trôi, vì vậy chúng ta phải giữ thật chặt không chỉ hiện
tại mà là cả con đường tương lai phía trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét