12 tháng 12, 2015

TÊN: Nguyễn Quang Minh
LỚP: 10A1
STT: 22
Đề: Cảm nhận của anh/chị trong những ngày đầu tiên vào trường THPT
BÀI LÀM
   Trong cuộc đời của mỗi chúng ta, ai cũng đã phải trải qua những năm tháng cắp sách đến trường, đặc biệt là vào những ngày đầu bước vào ngôi trường mới. Với tôi, ngày mà để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc nhất đó chính là những ngày đầu tiên vào trường THPT Võ Thị Sáu.
   Vào buổi tối trước khi đến với ngày đầu tiên đến trường tôi đã chuẩn bị mọi thứ từ quần áo cho đến sách vở, tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng tôi vẫn cảm thấy trong lòng có gì đó rất lạ. Thường thì sau ba tháng hè chơi đùa thoải mái thì tôi lại đi học, gặp lại trường cũ và bạn bè, có thể còn gặp lại thầy cô giáo cũ nữa. Nhưng giờ lại khác, bởi vì khi bước vào ngôi trường mới thì tất cả mọi thứ đều xa lạ cả. Bạn tôi thì mỗi người một ngã, không ai học chung với ai nên tôi phải làm quen với bạn mới. Nhưng không sao, tôi vẫn luôn nghĩ rằng rồi mình cũng sẽ quen bạn mới, trường mới thôi. Và tôi nghĩ thầm:” Tôi thật sự đã lớn rồi sao? ”
   Ngày đầu tiên khi bước vào ngôi trường ấy, điều mà tôi thật sự ngỡ ngàng đó chính là tượng đài chị Võ Thị Sáu. Từ hồi cấp một cho đến giờ tôi mới có dịp được thấy một bức tượng biểu tượng cho ngôi trường đó. Bức tượng ấy cũng đủ để tôi hiểu rằng ngôi trường tôi chuẩn bị học đây có một truyền thống sâu sắc, đó chính là nhớ ơn đến vị nữ anh hùng của dân tộc mang tên Võ Thị Sáu. Khi bước vào lớp, tôi thấy ai ai cũng đều lạ nên tôi nghĩ thầm:” Minh à, kiểu này chắc là mày phải một mình học tập thôi, không có ai giúp đỡ mày đâu.”  Nhưng thật bất ngờ, tôi đã quen được rất nhiều bạn bởi vì ai cũng đều rất dễ làm quen, rất thân thiện. Một lúc sau, thầy chủ nhiệm của chúng tôi vào. Tôi tưởng người thầy chủ nhiệm sẽ là người thầy lớn tuổi có đôi chút khó tính nhưng thầy ấy lại rất trẻ, tầm ba mươi mà thôi. Thầy là một người rất vui tính, rất thân thiện nên tôi nghĩ rằng:” Minh à, mày thật là may mắn khi được học lớp này đấy.”
   Nhưng ngày mà tôi nhớ nhất lại chính là ngày khai giảng. Ngày hôm đó tôi mặc đồng phục của trường rất ra dáng thanh niên. Cảm giác của tôi lúc đó vừa bồn chồn vừa có chút lo sợ. Tôi sợ vì tôi nghĩ rằng liệu tôi đã sẵn sàng bước vào năm học mới chưa hay liệu tôi có thể làm rạng danh trường Võ Thị Sáu hay không? Có quá nhiều câu hỏi trong đầu tôi và tôi rất cần có câu trả lời ngay bây giờ. Bỗng một âm thanh quen thuộc lại vang lên. Đó là tiếng trống trường quen thuộc, tiếng trống báo hiệu cho năm học mới bắt đầu. Đó cũng là lúc câu hỏi trong đầu tôi lóe lên. Tôi nghĩ thầm:” Minh, mày không cần phải lo bất cứ điều gì cả. Mày chỉ cần chăm chỉ học thật tốt là được rồi.” Và đó cũng chính là mục tiêu để tôi cố gắng vươn lên trong học tập, không để cho cha mẹ, thầy cô và đặc biệt là chính bản thân mình phụ lòng.
   Tối hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ được, bởi vì lòng tôi đang rất vui. Vui vì tôi đã được vào ngôi trường Võ Thị Sáu, ngôi trường mà biết bao học sinh trong đó có tôi vẫn luôn hằng ao ước. Ngoài ra tôi còn vui vì tôi có thể đóng góp một phần công sức nhỏ bé của mình vào ngôi trường ấy.
   Là một học sinh của ngôi trường Võ Thị Sáu, tôi sẽ cố gắng hết sức để không ai phụ lòng. Và bây giờ tôi có thể tự hào mà nói:” Tôi là học sinh trường Võ Thị Sáu.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét