Họ và tên : Lý Hồng Bảo Khánh ; Lớp
: 10A8
Đề : Hãy nêu
cảm nhận của anh/chị về những ngày đầu tiên bước chân vào trường THPT Võ Thị
Sáu
Trong cuộc đời của mỗi con người sẽ có những
khoảnh khắc thật sự có ý nghĩa. Bước vào mái trường cấp III, với bao nhiêu là
niềm vui của tuổi học trò, khoảng thời gian thướt tha bên tà áo dài trắng, tung
bay cùng những kỉ niệm thân thương với bạn bè và thầy cô. Và ... khoảnh khắc
đó, có lẽ chính là lúc này đây, khi mà tôi đặt chân bước vào ngôi trường Võ Thị
Sáu.
Võ Thị Sáu- một nữ anh hùng tuổi 16 đầy mơ
mộng, 1 cô gái rất trẻ, trong trắng, sống rất lạc quan nhưng có tinh thần dũng
cảm và sẵn sàng hi sinh vì Tổ quốc. Đó là tên của ngôi trường thân thương sẽ
gắn bó với tôi trong suốt quãng thời gian học cấp III này. Võ Thị Sáu là một
ngôi trường có lịch sử khá lâu đời, với khoảng sân rộng rãi, hàng cây xanh mát,
ngôi trường tuy có chút cổ xưa nhưng vẫn mang lại cho học sinh chúng tôi một
cảm giác thoải mái và thân quen.
Ở ngôi trường này, các thầy các cô như là những
người cha người mẹ, thật vậy, có nhiều lúc nhờ sự động viên và nhiệt tình của
thầy cô làm cho bao nhiêu áp lực, mệt mỏi của việc học tập gần như tan biến.
Được làm quen với trường ngay từ những tháng hè, tôi đã có dịp tìm hiểu đôi nét
về nơi đây. Vậy nhưng, sao hôm nay tôi có cảm giác lạ quá! Trong lòng tôi, lâng
lâng đến khó tả, chắc vì đây là lần đầu tiên tôi được mặc áo dài trắng, ra dáng
một nữ sinh cấp III với bao nhiêu là kỉ niệm sẽ còn đợi tôi trong khoảng thời
gian tới. Đúng rồi… Vì hôm nay là ngày khai trường, hôm nay là ngày đầu tiên
chính thức bắt đầu cho 3 năm học cấp III của tôi. “ Ôi! Cái cảm giác thân quen
này, xen lẫn chút hồi hộp, bỡ ngỡ. Thân quen vì được trở lại với trang sách,
con chữ, hồi hộp vì từ nay chặng đường học sinh của tôi sẽ bước qua 1 ngưỡng
cửa mới. “
Tôi cứ ngỡ, lên cấp III áp lực học tập nặng
nề sẽ làm tan đi hết những tiếng cười trong trẻo, những nụ cười hồn nhiên nhưng
không, tôi đã lầm. Đến với mái trường Võ Thị Sáu sẽ là một trang mới trong kí
ức học sinh của tôi. Từ ánh mắt, nụ cười, từng lời dặn, những cử chỉ hỏi han,
quan tâm của các thầy các cô ở đây làm lòng tôi như ấm lại, tôi chợt nhớ đến
cái cách mà các thầy các cô cầm tay từng học trò của mình để nắn nón từng nét
chữ như hồi còn cấp I.
Tôi may mắn vì được học vào lớp chuyên, cô
giáo chủ nhiệm lớp tôi còn khá trẻ, giọng cô ấm, lời nói nhẹ nhàng và đặc biệt
là : như những thầy cô khác, cô có một tấm lòng, một lòng nhiệt thành với các
học sinh của mình. Bạn bè ở đây, cho dù chỉ là những người bạn không quen, chỉ
mới tiếp xúc với nhau trong vài buổi sinh hoạt nhưng tôi có cảm giác thân thuộc
như là anh em trong gia đình của mình. Họ- Những học sinh của ngôi trường mang
tên Võ Thị Sáu này, và đặc biệt là những anh, em trong tập thể lớp 10A8 của tôi
luôn mang đến cho nhau tiếng cười, họ đến với nhau bằng tất cả lòng chân thành,
không ích kỉ, nhỏ nhen và điều quan trọng nhất là : chúng tôi sẽ đoàn kết bên
nhau để vượt qua những khó khăn không chỉ trong ba năm học mà còn cả chặng
đường tương lai phía trước.
Chỉ ngay trong những buổi sinh hoạt đầu tiên,
tôi đã nhận ra ngay đây thật sự là một ngôi nhà chung, một tập thể vô cùng đoàn
kết không những trong phạm vi lớp học mà là toàn trường. Các bạn cùng giúp nhau
tiến bộ, các thầy cô nhiệt tình chỉ dẫn cho các bạn từng li từng tí một. Trong
một tương lai không xa, tôi tin chắc rằng trường Trung học Phổ thông Võ Thị Sáu
sẽ ngày càng phát triển hơn nữa, ngày càng phát huy được truyền thống “ dạy tốt
học tốt “ vốn có của trường.
Và, còn có một điều mà tôi có thể chắc chắn
đó là : Ngôi trường này sẽ là cái nôi chắp cánh cho tất cả học sinh chúng tôi
bay vào tương lai đang rộng mở phía trước.
Mai
này, khi xa rồi có ai còn nhớ đến mái trường thân thương cũng như kỉ niệm của
những ngày đầu tiên bước vào nơi đây. Thời gian không bao giờ là ngừng trôi, vì
vậy chúng ta phải giữ thật chặt không chỉ hiện tại mà là cả con đường tương lai
phía trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét